Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Một hôm tôi thấy


 
Đứng chôn chân vào một cái cột nhọn của lòng ích kỉ và người ta ra sức ném đá tò mò, phẫn nộ…
Mím chặt môi trên gương mặt đẫm lệ, không nửa lời thanh minh với những tiếng cười nhạo xé lòng…
Trong ánh mắt như đóng băng lại niềm kiêu hãnh cuối cùng
Nơi đã từng ngập tràn giấc mơ bay lượn…
Đã tin như chưa hề biết lòng đa nghi có mặt trên đời…

Đã chọn gió để tỏa phấn sinh sôi niềm tin trù phú
Đã chọn nước để trôi đi lo toan bận nhọc
Đã chọn đêm để khóc một mình
Sao vẫn chưa đủ?

Sao không thể gào lên, sao không thể nói lời cầu xin?
Sao không quỳ xuống để mong được tồn tại?
Sao không tắt đi cái ánh mắt đóng băng niềm kiêu hãnh
Sao lại muốn làm bông hoa tuyết nở ra trước mùa xuân

Tôi thấy đôi cánh mọc ra từ thân hình bất động kia
Bất chấp những viên đá phán xét và kết án

Phạm Thuỳ Vinh 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét