Những giọt nước mắt xót thương quá khứ rơi xuống nỗi đau như ngôn từ bị suy diễn theo hướng trái ngược dựng nên cám cảnh xót xa ướt nhoè vùng kỉ niệm. Thực trạng đau không xoa dịu bằng sự vuốt ve. Lời cám dỗ gặp phải thành quách của ý chí đổ ụp xuống tan ra thành sóng biển. Tình thương trở nên vu vơ chẳng biết thương thế nào cho trọn vẹn nên nỗi đau ám ảnh như đôi mắt thật hiện diện trong bức chân dung biến người treo tranh thành tên nô lệ đồng tiền hoặc nô lệ của tiếng búa và những cái đinh.
Những giọt nước mắt xót thương rơi vào sự lặng im.
Nguyễn Châu Ánh Diệu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét