Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Ngoài miền ức thức


 K Lan 

tháng Sáu đuổi em về phía tai ương
bằng những ký tự lên xanh trước ngày bão rớt
buổi sáng nao nao chiếc lá im im níu cành khóc biếc
đêm đã khe khẽ chia tay để chui vào vùng ngực trái

trước càn quét bao giờ cũng là ngày nắng đẹp
trời xanh thả nhúm hồ như. Em cười chới với.

anh cầm trên tay nhựa sống cho từng đốt mọc mầm
sẽ có vài ngày trôi không còn tăm tích
nghi lễ hiến sinh chỉ là chuyện ngụ ngôn của ngày di trú
lẫn vào trận vui trong ứ cạn hơi người
bữa cuối ai đau hai khuôn mặt lạc đường hả lá cháy?
Sài Gòn một đường bay. Sài Gòn một ở lại. Với ngày.

đã thấy những cuộc đi bổ tiếng guốc vào ngã ba ngã bảy
em đa đoan cũng khiêm nhường không để nỗi buồn linh ứng
sẽ kể anh nghe chuyện mùa đông và những người đốt áo
dù trầm hương chưa đủ để lấp đầy khoảng rát dài tạm gán
đắng đót sẽ rớt ra ngoài. Còn hai nửa cái tên tựa vào nhau mủm mỉm
độn bóng vào sợi chỉ. se se.

có nghe không? sao cứ tuần cứ tháng?
để em mang bình lặng ra ngồi ngóng đợi một tai ương?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét