Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

Lao xao đầu tiên của 7


bây giờ người ta không cầm bút để ghi lại những điều mình nghĩ
nên tôi thấy tay mình đổ mực
màu mực không xanh như lá biếc hiên nhà
màu mực không đỏ như phượng rưng rưng đầu ngõ
màu mực không đen như ly cà phê buổi sáng không đường
tôi chỉ có màu tôi sóng sánh. Rất lao xao. Và cũng rất ồn ào.

tôi gõ vài câu dài dài cho ngày đầu tiên của 7
như gõ cửa bình minh, gõ cửa lòng mình xin mở ra một điều gì đó
lạy trời! đừng trùng trùng im lặng cho niềm tin quên châm lửa
tôi cần một le lói dù không thắp nổi góc trời bằng que diêm cuối
làm ơn. hàm ơn. van lơn. cuộc sống đừng công nghệ hơn nữa.
lạnh lùng chẳng có gì vui!
uống một ngụm ngày. Ngày thành tôi sắp sửa bừng bừng
qua cuống họng, ô không, tôi thành ngày sẽ lịm
cái vị chi mà ngọt thảm, cái vị chi mà đeo mang
chạm tới lao xao trắc ẩn một thỏi đời
thôi ngồi đây! chơi với con tò he trái tuổi.
đi quanh miết làm gì khi bình mực trong tay mình cũng khát chút lòng thành
bỏ quá cho nhau. bỏ quá cho hôm qua. vị tha hơn với hôm nay một chút
những thói quen cũng có khi làm mới một đôi nơi
Lần đầu tiên, Linkin  Park rú lên bản rock cực dịu dàng . . .
                                       

   Nguồn: Lần đầu tiên xuất hiện trên Tạp Chí Da Màu www.damau.org

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét