Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

Từ phía ngày nắng tắt

Vi Thùy Linh 

Nơi em ở là phía ngày nắng tắt

Nỗi buồn nhiều như gió

Em ước được thả lên trời như bóng bay…

…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi

Chỉ còn phía anh thôi

Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt

Để rồi đêm nay

Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt!

Ánh mắt anh - không - bay - được

Lòng em vỡ

Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi

Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng

Tóc mỗi năm một mỏng

Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ

Bóng chèn nhau

vỡ

Lòng em

vỡ

Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa

Rồi đi

Sau lưng em ngày nắng tắt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét